Điểm tin báo chí sáng ngày 24 tháng 6 năm 2011

24/06/2011
Trong buổi sáng ngày 24/6/2011, một số báo đã có bài phản ánh những vấn đề nổi bật của đất nước và những vấn đề liên quan đến công tác tư pháp như sau:
 

I-           THÔNG TIN VỀ NHỮNG VẤN ĐỀ NỔI BẬT CỦA ĐẤT NƯỚC

1. Báo VnExpress có bài Bình luận của báo Trung Quốc 'gây phức tạp tình hình'. Bài báo đưa tin: Trong những ngày qua, sau việc các tàu của Trung Quốc cắt, phá cáp của tàu thăm dò Việt Nam trong phạm vi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, tờ Thời báo Hoàn cầu (Global Times) đã đăng một số ý kiến hoặc xã luận về tình hình Biển Đông, trong đó đổ lỗi cho Việt Nam và thậm chí đề cập khả năng sử dụng sức mạnh trên Biển Đông. Thời báo Hoàn cầu là bản tiếng Anh thuộc Nhân dân Nhật báo.

Nhận xét về điều này, người phát ngôn ngoại giao Việt Nam Nguyễn Phương Nga nói: "Các hoạt động vi phạm chủ quyền của Việt Nam mà tàu của Trung Quốc tiến hành đã gây bức xúc trong lòng người dân Việt Nam. Một số báo của Trung Quốc, trong đó có Thời báo Hoàn cầu đã đưa các bình luận thiếu thiện chí, không có lợi cho mối quan hệ Việt - Trung và khiến tình hình thêm phức tạp". Bà Nga cũng nói thêm rằng có những thông tin mà báo nói trên đưa là sai sự thật, gây tổn thương cho tình cảm của người dân hai nước. "Thời báo Hoàn cầu chỉ là tiếng nói của một nhóm người nhất định, không đại diện cho nhân dân Trung Quốc", bà Nga nhận định và nói thêm rằng những người dân yêu chuộng hòa bình "sẽ không thể chia sẻ và đồng tình với những thông tin không đúng sự thật và thiếu thiện chí" mà báo nói trên đã đưa ra. Đại diện Bộ Ngoại giao Việt Nam tái khẳng định Việt Nam chủ trương giải quyết mọi vấn đề, kể cả vấn để tranh chấp trên Biển Đông, bằng cách đối thoại hòa bình.

Tại Hội nghị của các bên ký công ước về luật biển của LHQ mới đây, nhiều nước trong ASEAN đã công bố ý kiến kêu gọi các bên giải quyết tranh chấp thông qua các biện pháp hòa bình.

2. Báo Vietnam.net đưa tin: Tại Hội nghị tổng kết 6 tháng đầu năm của Đoàn Chủ tịch UBTW MTTQ Việt Nam tổ chức hôm nay (23/6), Phó Chủ tịch Lê Bá Trình đã thông báo về chuyến thăm của đoàn đại biểu 54 dân tộc đến huyện đảo Trường Sa và Nhà giàn DK1 diễn ra cuối tháng 4.

Với mục đích nâng cao nhận thức, trách nhiệm và tăng cường thống nhất ý chí và hành động trong các tầng lớp nhân dân với nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc, Trung ương MTTQ đã phối hợp với Bộ Tư lệnh Hải quân tổ chức một chuyến thăm cho đại biểu 54 dân tộc đến huyện đảo Trường Sa và Nhà giàn DK1 từ 17-28/4.

3. Báo Sài Gòn tiếp thị có bài Vụ thủy điện xả lũ gây lụt ở Gia Lai: Ban quản lý dự án thủy điện 7 vẫn chưa chấp nhận bồi thường. Bài báo phản ánh: Chiều 22.6, ông Võ Lũy, trưởng ban quản lý dự án thủy điện 7, chủ đầu tư công trình thủy điện An Khê - Ka Nak, cho biết đơn vị này đang đề nghị sở Tài chính Gia Lai tiếp tục thẩm định lại giá trị thiệt hại tài sản của người dân do công trình thủy điện An Khê - Ka Nak xả lũ gây ngập lụt. Theo ông Lũy, hiện nay ban quản lý dự án thủy điện 7 chưa chấp nhận mức bồi thường do chính quyền huyện Kbang (Gia Lai) đưa ra vì quá cao so với thực tế.

Trước đó, ngay sau đợt xả lũ trên, các cơ quan chức năng huyện Kbang thống kê tổng giá trị thiệt hại hơn 14 tỉ đồng nhưng ban quản lý dự án thủy điện 7 không chấp nhận. Do đó, trong những ngày qua, đại diện lãnh đạo UBND tỉnh Gia Lai, UBND huyện Kbang, ban quản lý dự án thủy điện 7 đã trực tiếp tham gia đoàn thanh tra, kiểm tra liên ngành, tiến hành xác minh, thẩm định lại mức độ thiệt hại tài sản của nhân dân do công trình thủy điện An Khê - Ka Nak xả lũ đêm 25 và sáng 25.5 gây ra.

Như Sài Gòn Tiếp Thị đã liên tục phản ánh, đêm 24 và sáng 25.5, công trình thủy điện An Khê  - Kanak đã bất ngờ xả lũ, không thông báo trước với chính quyền địa phương, gây lũ lụt trên diện rộng làm hư hỏng hơn 50 ha hoa màu, cuốn trôi tài sản của người dân các xã Đông, Nghĩa An thuộc huyện Kbang.

4. Báo Đại đoàn kết có bài MEI - Chấm điểm chất lượng các Bộ. Bài báo phản ánh: Ngày 22-6 Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) phối hợp với Văn phòng Chính phủ và Bộ Tư pháp đã tổ chức lấy ý kiến hoàn thiện Dự thảo Bộ chỉ số và Phiếu khảo sát đánh giá chất lượng xây dựng và thi hành pháp luật liên quan đến doanh nghiệp của 14 Bộ, thông qua cảm nhận của các Hiệp hội doanh nghiệp (gọi tắt là chỉ số MEI).

Góp ý Dự thảo, Thứ trưởng Bộ Công thương Lê Danh Vĩnh cho rằng, nên mở rộng đối tượng đánh giá chấm điểm các Bộ vì hiện tại số lượng Hiệp hội liên quan đến lĩnh vực quản lý nhà nước của các Bộ là khác nhau do vậy việc lấy ý kiến là thiếu công bằng. Đề nghị ban soạn thảo cần đưa ra những tiêu chí hợp lý liên quan đến tiêu chí này để đảm bảo yếu tố sát thực trong khảo sát. Đại diện Bộ Y tế cũng băn khoăn, lần công bố điểm vừa qua Bộ Y tế đứng cuối bảng xếp hạng. Tuy nhiên cách chấm điểm này có chính xác hay không vẫn là cả những vấn đề, bởi nếu Hiệp hội không có công việc liên quan đến Bộ được đánh giá, liệu có chấm điểm một cách khách quan chính xác hay không?

Theo nhóm soạn thảo, cách tính điểm theo MEI sẽ cân bằng cho 2 phần ban hành luật và thực thi pháp luật. Tuy nhiên hầu hết góp ý của các chuyên gia đều cho rằng nên nghiêng về phần thực thi pháp luật. Ông Lê Thanh Hải đại diện của Bộ Tài chính cho rằng, chấm điểm các Bộ theo thang điểm ban hành pháp luật và thực thi pháp luật cân bằng (50/50) là duy ý chí. Theo ông Hải nên ưu tiên cho phần thực thi, bởi vấn đề là luật ấy được áp dụng vào cuộc sống như thế nào.

Luật gia Vũ Xuân Tiền, Chủ tịch Hội đồng thành viên Cty TNHH tư vấn VFAM Việt Nam lại cho rằng: Hiện nay phần lớn các Bộ chỉ lấy ý kiến góp ý xây dựng pháp luật để đảm bảo thủ tục, còn việc lắng nghe, tiếp thu các ý kiến góp ý với tinh thần thực sự cầu thị thì vẫn là chuyện "xưa nay hiếm”. Theo ông, nguyên nhân sâu xa của tình trạng này là "sự giằng xé về lợi ích”. Bởi "tiếp thu ý kiến góp ý tức là hy sinh lợi ích của Bộ và ngược lại. Vì vậy, rất ít ý kiến góp ý xây dựng pháp luật được tiếp thu cũng là điều dễ hiểu”. Về vấn đề này, nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên - Môi trường Đặng Hùng Võ cũng cho rằng, cần quan tâm hơn tới nhánh xây dựng pháp luật. Vì khó nhất của ta hiện nay là tính "cát cứ” quyền lực của các Bộ, đây là "bệnh” nghiêm trọng chưa chữa được. Chính vì vậy, cốt lõi xây dựng luật ấy có chuẩn hay không, có xét đúng nhu cầu thực thực tiễn hay không? Bởi nếu luật đúng mới có thể dễ dàng đi vào cuộc sống.

II-         THÔNG TIN LIÊN QUAN ĐẾN CÔNG TÁC TƯ PHÁP

1. Báo Pháp luật thành phố Hồ Chí Minh có bài Khởi tố nguyên phó chi cục trưởng thi hành án dân sự Đà Lạt. Bài báo đưa tin: Ngày 23-6, tin từ cơ quan điều tra VKSND Tối cao cho biết vào chiều cùng ngày đã tống đạt quyết định khởi tố bị can, đồng thời tiến hành khám xét nơi ở, nơi làm việc với Nguyễn Long Vân (nguyên chấp hành viên, phó chi cục trưởng thi hành án dân sự TP Đà Lạt, Lâm Đồng) về hành vi ra quyết định trái pháp luật.

Theo đó, bị can Vân được phân công nhiệm vụ thi hành hai bản án dân sự đã có hiệu lực của TAND TP Đà Lạt trong đó có liên quan đến tài sản tại nhà 357 Phan Đình Phùng (phường 2, TP Đà Lạt)… Trong quá trình thực hiện hai bản án nói trên, bị can Vân đã ra quyết định thành lập hội đồng thẩm định giá tài sản không đủ thành phần tham gia theo đúng quy định pháp luật. Do đó, đã gây thiệt hại cho người phải thi hành án gần 17 tỉ đồng.

Báo cũng có bài Mô hình viện kiểm sát bốn cấp: Phải sửa luật? Bài báo phản ánh: Việc triển khai mô hình VKSND bốn cấp thời gian tới là điều bắt buộc đối với ngành kiểm sát để phù hợp với mô hình tòa án bốn cấp. Nhưng để làm được, có thể sẽ cần phải sửa hiến pháp và các luật liên quan…

Theo ông Hoàng Nghĩa Mai, việc thành lập, tổ chức hoạt động VKSND khu vực sẽ vướng một số quy định hiện hành như Điều 140 Hiến pháp; Điều 9, Điều 30, Điều 36 Luật Tổ chức VKSND năm 2002 và trong các bộ luật tố tụng liên quan chức năng, nhiệm vụ của VKSND cấp quận, huyện.

Cụ thể, Điều 140 Hiến pháp và Điều 9 Luật Tổ chức VKSND năm 2002 quy định viện trưởng các VKSND địa phương chịu sự giám sát của HĐND cùng cấp; báo cáo công tác trước HĐND và trả lời chất vấn của đại biểu HĐND. Khi chuyển sang mô hình mới, do địa hạt tư pháp của VKSND khu vực không tương ứng với địa hạt quản lý hành chính nên thực tế không thể có HĐND ngang cấp để thực hiện quyền giám sát dân cử, chất vấn như luật định.

Như vậy, VKSND khu vực với địa hạt bao quát vài quận, huyện thì viện trưởng sẽ phải báo cáo công tác, trả lời chất vấn trước HĐND quận, huyện nào? Có phải lần lượt báo cáo cho HĐND từng địa phương? Mà nếu quy định không cụ thể sẽ có nguy cơ VKSND khu vực sẽ thoát khỏi hệ thống giám sát dân cử.

Bên cạnh đó, Luật Tổ chức VKSND sẽ phải sửa đổi Điều 30, Điều 36 (quy định về cơ cấu hệ thống VKSND các cấp) khi VKSND cấp quận, huyện không còn tồn tại. Chưa kể hàng loạt quy định hiện nay trong các bộ luật tố tụng có về thẩm quyền, chức năng của VKSND quận, huyện cũng phải thay đổi. Bởi lẽ tuy VKSND khu vực kế thừa thẩm quyền của VKSND cấp quận, huyện nhưng vẫn cần phải luật hóa trong các bộ luật tố tụng để đảm bảo tính pháp lý cao nhất. Sẽ ra sao nếu VKSND khu vực truy tố bị can ra tòa thì bị “vặn” lại là trong luật tố tụng “chưa có khái niệm VKSND khu vực”?

2. Báo Pháp luật Việt Nam có bài Hiệu quả chưa như mong đợi trong giúp đỡ nạn nhân BLGĐ. Bài báo phản ánh: Bảo đảm bình đẳng giới và lồng ghép giới trong hoạt động trợ giúp pháp lý (TGPL), trong đó có nội dung bảo vệ nạn nhân của bạo lực gia đình là vấn đề được quan tâm thực hiện ngay từ khi các tổ chức TGPL được thành lập và đi vào hoạt động từ cuối năm 1997. Tuy nhiên, hiệu quả TGPL cho nhóm đối tượng này lại chưa đem lại hiệu quả cao.

Có một thực tế là trong khi tình trạng bạo lực gia đình diễn ra phức tạp thì đối tượng là nạn nhân của bạo lực gia đình được tiếp cận và được TGPL miễn phí còn hạn chế. Nhiều tổ chức thực hiện TGPL chưa thực sự chú trọng tới việc truyền thông về Luật Phòng, chống bạo lực gia đình và các giải pháp phòng ngừa bạo lực gia đình cho phụ nữ, trẻ em. Ngoài ra, tỷ lệ người thực hiện TGPL là nữ còn rất ít, lại chưa được trang bị kỹ năng tiếp xúc, tâm lý làm việc với phụ nữ... nên hiệu quả TGPL cho nhóm đối tượng này chưa cao.

Hệ thống văn bản pháp luật về phòng, chống bạo lực gia đình, bình đẳng giới và TGPL đã được triển khai thực hiện nhưng kết quả mới chỉ dừng lại ở một bộ phận rất nhỏ trong xã hội; chưa có tác động mạnh mẽ tương xứng đến các cơ quan, tổ chức, cá nhân có thẩm quyền cũng như các tổ chức xã hội có liên quan trong bình đẳng giới; việc thực hiện TGPL cho phụ nữ là nạn nhân của bạo lực gia đình mới chỉ được triển khai thí điểm ở một số địa phương trong khuôn khổ các dự án hợp tác quốc tế mà chưa mở rộng trong phạm vi toàn quốc.

Mặc dù mới đây, Bộ Tư pháp đã ban hành Thông tư số 07/2011/TT-BTP ngày 31/3/2011 có nội dung hướng dẫn về TGPL cho nạn nhân bạo lực gia đình nhưng vấn đề quan trọng  là các địa phương sẽ tổ chức triển khai như thế nào để bảo đảm thực hiện các mục tiêu về lĩnh vực này, tăng chất lượng và số lượng vụ việc TGPL đối với họ.

3. Thời báo Kinh tế Sài Gòn Online có bài Dự thảo luật giá: Nhiều vấn đề chưa thuyết phục. Bài báo phản ánh: Văn phòng Chính phủ vừa tổ chức hội thảo góp ý cho dự thảo Luật Giá do Bộ Tài chính chủ trì soạn thảo và trình Chính phủ. Tuy nhiên, các ý kiến góp ý tại hội thảo cho thấy, dự thảo Luật Giá còn khá nhiều vấn đề chưa đủ sức thuyết phục.

Dự thảo luật quy định tổ chức thẩm định giá bao gồm các doanh nghiệp thẩm định giá và tổ chức thẩm định giá của Nhà nước. Tuy nhiên, dự thảo luật chưa làm rõ các vấn đề có liên quan như tổ chức thẩm định giá của Nhà nước là loại hình gì? Là một bộ phận thuộc cơ quan quản lý nhà nước do ngân sách nhà nước bảo đảm các khoản chi hay một đơn vị sự nghiệp có thu hay một doanh nghiệp nhà nước?

Việc quy định có tổ chức thẩm định giá của Nhà nước là một điểm mới so với Pháp lệnh Giá nhưng theo nhiều ý kiến, trước đây các trung tâm thẩm định giá - những đơn vị sự nghiệp có thu - đều thuộc Bộ Tài chính, sau đó đã chuyển thành doanh nghiệp theo Nghị định 101/2005/NĐ-CP. Nay dự thảo Luật Giá lại “phục hồi” liệu có phải là đi ngược lại chủ trương tăng cường xã hội hóa dịch vụ công?

Từ chủ trương thành lập tổ chức thẩm định giá của Nhà nước, dự thảo luật quy định có hai loại thẩm định viên về giá là thẩm định viên về giá hành nghề và thẩm định viên về giá của Nhà nước. Phần lớn ý kiến đều cho rằng, phân biệt như vậy là không có căn cứ khoa học và khiên cưỡng. Bởi lẽ, người đã được cấp thẻ thẩm định viên về giá là thẩm định viên về giá. Thẩm định viên về giá làm việc ở đâu thì áp dụng theo quy định của pháp luật đối với lĩnh vực đó. Chẳng hạn, thẩm định viên về giá làm việc tại các cơ quan quản lý nhà nước về tài chính, giá cả thì theo Luật Công chức, Luật Viên chức; làm việc ở doanh nghiệp thẩm định giá thì theo Luật Doanh nghiệp, Bộ luật Lao động.

Dự thảo luật chỉ có sáu chương, 64 điều nhưng cụm từ “Chính phủ quy định cụ thể”, “ theo quy định của Chính phủ”... đã xuất hiện tới 14 lần. Có thể thấy những vấn đề được “chuyển” cho Chính phủ là quá nhiều, trong đó có những vấn đề không nên và cũng không buộc phải chuyển. Chẳng hạn, điều 26 dự thảo luật giao cho Chính phủ quy định cụ thể về cơ quan nhà nước có thẩm quyền kiểm soát giá độc quyền. Song, nhiều ý kiến đề nghị nên quy định vấn đề này ngay trong luật để tránh tình trạng “vừa đá bóng, vừa thổi còi”.

Điều 39 dự thảo luật giao cho Chính phủ quy định cụ thể về loại hình doanh nghiệp thẩm định giá cũng không hợp lý. Bởi đó là vấn đề rất quan trọng cần được quy định ngay trong luật. Khoản 6 điều 8 dự thảo luật quy định một trong những quyền của tổ chức, cá nhân sản xuất, kinh doanh là “Hạ giá bán hàng hóa, dịch vụ và thực hiện niêm yết công khai, rõ ràng tại cửa hàng, nơi giao dịch về mức giá cũ, mức giá mới, thời gian hạ giá đối với các trường hợp đặc thù theo quy định của pháp luật”. Tại sao các tổ chức, cá nhân sản xuất, kinh doanh lại không có quyền tăng giá khi chi phí sản xuất, kinh doanh tăng lên ngoài mong muốn của họ? Phải chăng, việc tăng giá chỉ là quyền của Nhà nước? Tiết a, khoản 6 điều 9 quy định: “Tổ chức, cá nhân sản xuất, kinh doanh phải niêm yết giá hàng hóa, dịch vụ tại cửa hàng, nơi giao dịch mua bán hàng hóa và cung ứng dịch vụ. Việc niêm yết giá phải rõ ràng, công khai, không gây nhầm lẫn cho khách hàng”.

Theo quy định trên, người bán hàng chỉ có trách nhiệm niêm yết giá nhưng không bắt buộc phải bán đúng giá đã niêm yết. Vậy thì niêm yết giá để làm gì? Trong các siêu thị, dù không có quy định bắt buộc, người bán hàng vẫn phải niêm yết giá. Đó là điều cần thiết để người mua có đủ thông tin và người bán sẽ bán đúng giá niêm yết. Song, tại các cửa hàng nhỏ, lẻ, các hiệu thuốc, nếu theo quy định trên, bảng giá niêm yết sẽ chỉ là hình thức.

Những hành vi bị cấm và vi phạm pháp luật về giá được quy định tại điều 10: Các hành vi bị cấm trong lĩnh vực giá của tổ chức, cá nhân sản xuất, kinh doanh; điều 60: Các hành vi vi phạm pháp luật về giá; và điều 61: Các hành vi vi phạm pháp luật về thẩm định giá. Quy định như vậy là rất rắc rối, gây khó khăn cho người thực hiện.

Hơn nữa, khoản 6 điều 10 quy định một hành vi bị cấm là “Áp dụng phân biệt về giá (bao gồm phân biệt cả về giá bán buôn hoặc giá bán lẻ) khi cung cấp cùng một loại hàng hóa hoặc dịch vụ cho các tổ chức, cá nhân khác nhau”. Điều cấm này là vô lý vì mức giá bán của cùng một hàng hóa, dịch vụ cho các tổ chức, cá nhân khác nhau sẽ khác nhau do số lượng hàng mua khác nhau, thời hạn thanh toán khác nhau, cự ly vận chuyển khác nhau, sự tín nhiệm trong quan hệ thương mại giữa bên mua và bên bán khác nhau... Nếu coi hành vi trên là bị cấm thì sẽ có hàng loạt doanh nghiệp vi phạm.

Điều 56 dự thảo luật quy định về tổ chức thanh tra chuyên ngành về giá. Những vấn đề cần làm rõ là: Có tổ chức thanh tra chuyên ngành này không? Cục Quản lý giá hiện nay thuộc Bộ Tài chính, vậy thanh tra của Bộ Tài chính có thể thực hiện nhiệm vụ thanh tra giá không? Nếu đặt thêm tổ chức thanh tra chuyên ngành về giá liệu bộ máy quản lý nhà nước sẽ tăng thêm bao nhiêu? Ngân sách nhà nước phải chi thêm bao nhiêu tiền trong một năm? Lợi ích của xã hội như thế nào?

Điều 4 dự thảo luật đã giải thích khá nhiều từ ngữ. Song, đáng tiếc là không ít từ ngữ được giải thích chưa đầy đủ hoặc thiếu chính xác. Chẳng hạn, theo khoản 1, điều 4 dự thảo luật: “Giá thị trường là số tiền tính bằng đồng Việt Nam hình thành trên cơ sở giá trị thị trường của một hàng hóa, dịch vụ tính cho một đơn vị sản phẩm tại một thời điểm, địa điểm nhất định theo thỏa thuận trong giao dịch khách quan trên thị trường giữa các bên không có quan hệ liên kết (các bên độc lập)”. Như vậy, để hiểu được giải thích này, cần phải giải thích khái niệm “Giá trị thị trường” nhưng khái niệm này lại không được giải thích.

Khoản 4, điều 4 dự thảo luật định nghĩa “Giá bán buôn là mức giá của hàng hóa, dịch vụ tính bằng đồng Việt Nam cho một đơn vị sản phẩm được hình thành và thực hiện do cơ quan có thẩm quyền quy định hoặc do sự thỏa thuận giữa người bán và người mua với khối lượng lớn để đưa vào sản xuất hoặc đem đi bán lại (bán lẻ)”. Định nghĩa này vừa thừa vừa không hoàn toàn đúng. Thừa là vì đoạn “được hình thành và thực hiện do cơ quan có thẩm quyền quy định hoặc do sự thỏa thuận giữa người bán và người mua” không liên quan đến nội dung cần giải thích. Không hoàn toàn đúng vì không rõ bao nhiêu thì được gọi là “khối lượng lớn” và trong thực tế, không nhất thiết phải có khối lượng lớn mới là bán buôn...

4. Báo Nhân Dân mục Những việc còn gây phiền hà cho Nhân dân có bài Còn nhiều vướng mắc trong việc đăng ký hộ tịch phản ánh ý kiến của bạn đọc VŨ LỆ HẰNG (Hà Nội) như sau:

Những năm gần đây, công tác đăng ký hộ tịch (như giấy khai sinh, khai tử, đăng ký kết hôn, giấy công nhận việc nuôi con nuôi...) được ngành tư pháp cải tiến giúp người dân thuận tiện hơn cho việc đăng ký. Theo đó, loại bỏ dần những thủ tục, giấy tờ rườm rà, không cần thiết; phân cấp các thủ tục về cho cấp cơ sở giải quyết nhằm giảm bớt thời gian, công sức đi lại của người dân; thủ tục cấp lại, cấp đổi hoặc chỉnh sửa, đính chính văn bản hộ tịch đã đơn giản hơn. Tuy nhiên, chung quanh hoạt động đăng ký hộ tịch vẫn còn nhiều khó khăn, vướng mắc.

Khó khăn trước hết là về thủ tục, giấy tờ. Hầu hết các giấy tờ hộ tịch đều được in theo mẫu quy định. Những mẫu này nhiều khi chưa hợp lý, thiếu khoa học, do vậy, thỉnh thoảng lại có sự thay đổi, chỉnh sửa, gây khó cho việc ghi chép, lưu giữ. Nhiều thông số, đề mục của giấy khai sinh (bản chính và bản sao), giấy đăng ký kết hôn, giấy tờ công nhận việc nuôi con nuôi... mặc dù đã lược bỏ bớt, nhưng vẫn còn rắc rối. Trong giấy khai sinh, phần ghi quê quán của cha, mẹ có cán bộ tư pháp ghi theo đời ông nội, có cán bộ lại yêu cầu kê khai quê theo đời cụ nội, kỵ nội. Về việc ghi ngày sinh cha, mẹ của trẻ em khi đăng ký khai sinh cũng không thống nhất, có trường hợp yêu cầu cung cấp cả ngày, tháng, năm sinh của cha, mẹ, nhưng có trường hợp chỉ đòi hỏi năm sinh.

Ðội ngũ cán bộ làm công tác tư pháp ở cơ sở vừa thiếu về số lượng, vừa yếu về chất lượng. Ðơn vị cấp xã, phường, thị trấn chỉ được bố trí một cán bộ làm công tác tư pháp, hộ tịch, do vậy, tại những địa bàn dân cư đông, hồ sơ đề nghị đăng ký hộ tịch của người dân không được kịp thời giải quyết, bị dồn ứ, tồn đọng nhiều. Tình trạng này dễ tạo điều kiện cho một số cán bộ tư pháp, hộ tịch lợi dụng để vòi vĩnh, bắt bí người dân. Mặt khác, không ít cán bộ làm công tác hộ tịch ở cấp xã trình độ hạn chế, cho nên khi cấp giấy tờ để làm hộ tịch cho người dân gây ra những sai sót, nhầm lẫn. Ðơn cử, ở xã Ngũ Hiệp (Thanh Trì, Hà Nội), có trường hợp, giấy khai sinh của người dân làm đi, làm lại mà vẫn chưa chuẩn xác.

Việc đăng ký hộ tịch là nhu cầu thiết thực của mỗi cá nhân, mỗi gia đình. Do vậy, ngành tư pháp cần tiếp tục kiểm tra, rà soát để thực hiện tốt chủ trương đơn giản hóa thủ tục hành chính trong lĩnh vực này. Ðồng thời, nâng cao hơn nữa năng lực, phẩm chất của đội ngũ cán bộ làm công tác đăng ký hộ tịch, nhằm giảm bớt thủ tục phiền hà, rắc rối cho người dân.

5. Báo Công an thành phố Hồ Chí Minh có bài Trở lại vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn ở TP. Quy Nhơn: Đề nghị cơ quan thi hành án ra tay. Bài báo phản ánh: Báo CATP đã đăng tải nhiều bài, tin phản ánh về sự phẫn uất của gia đình nạn nhân đối với sự thờ ơ, lạnh nhạt của kẻ đã gây ra nỗi đau cho anh Quang. Đêm 13-5-2009, trên đường đi làm về, anh Quang - cán bộ Tổng công ty Pisico - đã bị Nguyễn Khắc Vũ (SN 1979, ngụ phường Nguyễn Văn Cừ, TP. Quy Nhơn) chạy ngược chiều trên đường cấm đụng vào. Không cấp cứu người bị nạn, Vũ bỏ trốn. Sau tám ngày, Công an TP. Quy Nhơn đã tìm ra tung tích của Vũ. Từ một người bình thường, anh Quang trở thành người tàn phế với đời sống thực vật. Điều đáng nói là suốt hai năm kể từ ngày gây ra tai nạn cho đến khi nạn nhân qua đời, Vũ và gia đình hoàn toàn bỏ mặc nạn nhân, không hề có một câu thăm hỏi mà còn thách thức pháp luật.

Tháng 9-2010, phiên sơ thẩm TAND TP. Quy Nhơn đã tuyên Vũ 2 năm 6 tháng tù với nhiều tình tiết giảm nhẹ rất vô lý, gây bức xúc trong dư luận (Báo CATP có bài phản ánh). Quá bức xúc, gia đình anh Quang đã làm đơn kháng cáo. Sau đó, TAND tỉnh Bình Định nâng mức án đối với Vũ là ba năm tù và buộc đối tượng phải bồi thường gần 300 triệu đồng cho nạn nhân.

Dù bản án đã có hiệu lực nhưng Vũ và gia đình vẫn tỏ ra vô trách nhiệm và coi thường pháp luật khi cố tình chây ỳ, không chịu chi trả khoản tiền bồi thường thuốc men. Rất mong cơ quan chức năng tỉnh Bình Định can thiệp để phán quyết của tòa về khoản tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân có hiệu lực.



File đính kèm