I- THÔNG TIN LIÊN QUAN ĐẾN CÔNG TÁC TƯ PHÁP
1. Báo Lao động có bài Đi 10.000km để đòi thi hành án. Bài báo phản ánh: Hơn 2 năm qua, bà Nguyễn Thị Hường (chủ nhà máy gạch Thiên Lộc Phát, xã Lộc Giang, huyện Đức Hòa, Long An) đã hơn 60 lần đến Chi cục Thi hành án (THA) dân sự huyện Bình Chánh (TPHCM) để yêu cầu THA. Quãng đường bà Hường đi tính ra hơn 10.000km!
Ngày 30.12.2013, ông Nguyễn Văn Ngữ - Chi cục trưởng Chi cục THA dân sự Bình Chánh đã có buổi làm việc với bà Nguyễn Thị Hường xung quanh khiếu nại của bà về việc cơ quan này chậm trễ THA.
Tuy nhiên, cũng như nhiều lần trước, buổi làm việc không có kết quả bởi người bị THA (bà Nguyễn Thị Thu Hương) thì “bị ốm”, còn luật sư Đặng Anh Đức - đại diện cho bà Hương - “bận công tác tại Hà Nội”. Như vậy, sau hơn 2 năm vác đơn đến Chi cục THA Bình Chánh hàng chục lần, bà Hường vẫn phải ra về tay không.
“Từ xã Lộc Giang đến Bình Chánh mỗi lượt đi về khoảng 160km. Trong 2 năm tôi lên xuống hơn 60 lượt với quãng đường chừng 10.000km; trong đó có hơn 20 lượt “may mắn” nhận được “biên bản giải quyết việc THA”, còn lại các cán bộ chỉ hứa miệng, hứa suôn cho qua chuyện” - bà Hường bức xúc nói.
Theo hồ sơ, năm 2009, bà Nguyễn Thị Thu Hương (chủ DNTN Thiên Tâm, trụ sở tại D9/53, đường Huỳnh Văn Trí, ấp 4, xã Bình Chánh, Bình Chánh) vay hơn 5 tỉ đồng của bà Hường để làm ăn. Do bà Hương không trả nợ nên bà Hường kiện ra toà và thắng kiện. Ngày 12.12.2011, Chi cục THA dân sự Bình Chánh ra quyết định THA, buộc bà Hương phải trả nợ cho bà Hường.
Suốt 1 năm, bà Hương vẫn không trả nên ngày 10.12.2012, ông Nguyễn Văn Ngữ ra quyết định kê biên nhà và đất của bà Hương để đảm bảo THA. Thế nhưng, chi cục này chỉ dừng lại ở việc kê biên chứ không đem tài sản (TS) ra bán đấu giá.
Do bà Hường khiếu nại liên tục nên gần nửa năm sau (tháng 5.2013), ông Ngữ mới ký hợp đồng định giá khối TS của bà Hương để đem ra đấu giá (định giá gần 11 tỉ đồng). Tuy nhiên, sau khi có chứng thư thẩm định giá lập ngày 10.6.2013, bà Hương đã thuê mướn nhân công xây dựng lại nhà cửa, thay đổi hiện trạng TS rồi có đơn đề nghị “định giá lại” và được ông Ngữ đồng ý.
Trong toàn bộ diễn biến vụ việc, Chi cục THADS Bình Chánh gần như “bỏ mặc” khối TS mà họ đang kê biên. Việc THA cũng chậm chạp một cách khó hiểu. Bằng chứng là khối TS này được bà Hương thay đổi hiện trạng nhưng chi cục không có ý kiến gì. Mãi đến khi bà Hường khiếu nại, ông Ngữ mới cho người đi kiểm tra, rồi lập biên bản.
Đến ngày 30.10.2013, ông Ngữ chuyển hồ sơ sang Viện KSND cùng cấp đề nghị khởi tố hình sự đối với bà Hương theo Điều 310 Bộ luật Hình sự về hành vi “vi phạm niêm phong, kê biên TS”.
Ngày 17.12.2013, ông Lê Thanh Tòng - Phó Viện trưởng VKSND huyện Bình Chánh - có Công văn số 28/CV-VKS gửi ông Ngữ, nêu rõ hồ sơ do Chi cục THA cung cấp không có tài liệu nào chứng minh thiệt hại nên Viện KSND chưa thể hoàn tất hồ sơ chuyển Cơ quan cảnh sát điều tra Công an huyện Bình Chánh xử lý theo luật định.
Do đó, Viện KSND Bình Chánh hoàn trả hồ sơ và yêu cầu chi cục cung cấp các hình ảnh, tài liệu liên quan đến TS trước và sau khi kê biên, sau đó gửi bản sao đến Viện KSND; hồ sơ chính đề nghị chi cục tiếp tục xử lý theo luật.
Không chỉ cung cung cấp “thiếu” tài liệu cho Viện KSND, Chi cục THA Bình Chánh còn có nhiều việc chậm rất khó lý giải. Cụ thể, khi bà Hương cho rằng TS của mình được định giá thấp, ông Ngữ có công văn trả lời ngày 9.9.2013, nhưng sau đó công văn này “đi mãi 7 ngày không thấy tới”.
Đến khi bà Hường khiếu nại, ông Ngữ mới kiểm tra lại và nói lỗi do lực lượng thừa phát lại “quên”. Hay như việc bà Hương đề nghị định giá lại TS, ông Ngữ cũng “đồng ý” nhưng nhiều tháng trôi qua vẫn chưa có kết quả định giá lại.
2. Báo Thanh niên Online có bài Pháp luật không thể tùy tiện. Bài báo phản ánh: Mặc dù thừa nhận tình trạng các hành vi vi phạm hành chính trong lĩnh vực báo chí xuất bản bị điều chỉnh bởi quá nhiều nghị định về các lĩnh vực khác nhau, nhưng thay vì cam kết rà soát khắc phục thì đại diện Bộ Tư pháp, trong phiên họp báo hôm 31.12, lại đưa ra giải pháp: “Cơ quan nào lập biên bản trước, cơ quan đó sẽ xử phạt”.
Điều này cho thấy sự tùy tiện, ngay trong lối tư duy của cơ quan chuyên môn cao nhất được giao “quản” toàn bộ quá trình thẩm định, kiểm tra việc ban hành văn bản quy phạm pháp luật, là Bộ Tư pháp.
Thực ra, trong quá trình thực hiện loạt bài Ai được xử phạt báo chí? phản ánh một thực tế mà nói như nhà báo Hữu Thọ là “không có nước nào trên thế giới mà từng bộ đòi xử phạt báo chí như ở nước ta”, Báo Thanh Niên đã nhiều lần liên lạc với lãnh đạo Bộ Tư pháp, các cục vụ chức năng, thậm chí là gửi câu hỏi theo yêu cầu nhưng đều không nhận được hồi âm. Khi buộc phải trả lời tại một phiên họp báo công khai thì câu trả lời có lẽ đủ làm thất vọng ngay cả những người lạc quan nhất.
Khoản 1, điều 3 luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật quy định rất rõ về nguyên tắc ban hành văn bản quy phạm pháp luật: “Bảo đảm tính hợp hiến, hợp pháp và tính thống nhất của văn bản quy phạm pháp luật trong hệ thống pháp luật”. Trong đó thống nhất là tiêu chí quan trọng nhất, bảo đảm tính khả thi của văn bản pháp luật. Nhưng rõ ràng, không chỉ báo chí, mà trong rất nhiều lĩnh vực, các nguyên tắc này đã chưa được tuân thủ.
Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, nhưng cơ bản là do chúng ta duy trì hệ thống luật khung nhiều quá; trong khi điều 8 luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật quy định “văn bản quy phạm pháp luật phải được quy định cụ thể để khi văn bản đó có hiệu lực thì thi hành được ngay”. Một nghiên cứu của Trung tâm thông tin QH cho thấy hệ thống pháp luật VN có hình thù khá kỳ dị. Trong khoảng 4 năm từ 2001 - 2005, QH ban hành 52 đạo luật, 20 pháp lệnh, song chúng được hướng dẫn thi hành bởi hơn 1.000 nghị định và hàng chục nghìn thông tư, chỉ thị, quyết định của các cấp, ban ngành từ cao xuống thấp. Luật Đất đai được thực thi bởi 126 văn bản hướng dẫn. Có khoảng 300 văn bản pháp luật khác nhau đang còn hiệu lực trong lĩnh vực môi trường…
Quá nhiều loại văn bản, được nhiều cấp ban hành, nhưng lại thiếu cơ chế cân nhắc toàn diện, nên mâu thuẫn và chồng chéo là khó tránh khỏi. Điều này khiến pháp luật trở nên phức tạp, khó hiểu và vì thế, kém hiệu lực.
Khắc phục chuyện này có những giải pháp mang tính nguyên tắc như: đơn giản hóa hệ thống luật pháp, hạn chế luật khung và đặc biệt là có cơ chế thẩm tra, giám sát hiệu quả. Hiện nay, Bộ Tư pháp được giao thẩm quyền trong cả 2 giai đoạn ban hành luật pháp: thẩm tra (giai đoạn soạn thảo) và kiểm soát (giai đoạn thực thi).
Nhưng đã có nhiều sai phạm xảy ra và cần thiết phải tăng cường năng lực ở khâu “gác cửa” này. Nên chăng, giao trở lại việc giám sát ban hành văn bản pháp luật cho ngành kiểm sát - nơi có bộ máy độc lập do QH tổ chức, nơi từng làm rất tốt công việc này hồi trước năm 2003.
3. Cũng về vấn đề này, Báo Thanh niên Online có bài Xử phạt báo chí nên quy về một mối. Bài báo phản ánh: Liên quan đến câu chuyện nhiều cơ quan cùng được phạt báo chí và đại diện Bộ Tư pháp cho rằng cơ quan nào “nhanh chân” hơn thì được xử phạt, đã bị phản ứng từ nhiều chuyên gia pháp luật.
- Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết (nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa - Giáo dục - Thanh thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội): Ai cũng phạt thì lộn xộn quá
Bất cứ tổ chức cá nhân nào trong một đất nước cũng phải chịu sự điều chỉnh của nhiều văn bản quy phạm pháp luật, sai về điều gì thì bị phạt về cái đó, điều này thể hiện mọi tổ chức cá nhân bình đẳng trước pháp luật. Tuy nhiên phải có sự thống nhất giữa cơ quan chứ không thể có chuyện mạnh ai nấy làm, ai nhanh hơn thì được phạt. Bộ Thông tin - Truyền thông là cơ quan quản lý về hoạt động báo chí xuất bản, nếu thanh tra các ngành khác phát hiện báo chí vi phạm thì có quyền đề nghị Bộ Thông tin - Truyền thông xem xét và xử phạt chứ không thể nào nhảy vào xử phạt ngay. Như thế là lộn xộn quá, không có sự thống nhất về mặt nhà nước.
Từ câu chuyện của báo chí tôi muốn nói rộng hơn, hiện nay chỉ có ở nước ta và một số ít nước có chuyện các cơ quan hành chính được xử phạt tiền cá nhân và tổ chức. Ở các nước phát triển thì các cơ quan hành chính chỉ có quyền đề xuất, còn việc phạt hay không là thẩm quyền của tòa án, quy về một đầu mối. Điều này tạo ra sự thống nhất, không giẫm chân lên nhau. Trước đây, chúng ta làm luật Sở hữu trí tuệ, các chuyên gia của Anh, Mỹ rất sửng sốt ngạc nhiên hỏi làm sao mà Bộ Khoa học - Công nghệ cũng có thể ra quyết định xử phạt.
Bên cạnh việc chồng chéo về thẩm quyền của các cơ quan chức năng, thì trong các nghị định hiện nay cũng có sự vênh nhau nhất định khi điều chỉnh cùng một hành vi. Theo quy định của luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật, nếu hai văn bản do một cơ quan ban hành có sự vênh, mâu thuẫn với nhau thì áp dụng theo văn bản ban hành sau. Thế nhưng, với các nghị định của Chính phủ cùng điều chỉnh các hành vi của báo chí, trong đó có một số hành vi rất khó để phân định áp dụng theo nghị định nào, do đó khi áp dụng sẽ gây ra tranh cãi. Giữa cả một “rừng luật” như thế không biết theo luật nào cho đúng.
- Thạc sĩ, luật sư Phạm Văn Phất (Đoàn luật sư Hà Nội): Chuyên gia Bộ Tư pháp hiểu sai
Đối với mỗi sự mâu thuẫn, chồng chéo giữa các văn bản quy phạm pháp luật được phát hiện, nếu chỉ giải quyết vấn đề bằng cách tìm sự giải thích từ các chuyên gia trực tiếp liên quan đến việc xây dựng văn bản thì dễ thấy mỗi chuyên gia có thể có một cách giải thích khác nhau.
Chẳng hạn, tại cuộc họp với báo chí của Bộ Tư pháp, bà Phạm Thị Kim Thoa, Vụ trưởng Vụ Pháp luật hình sự - hành chính thì phân tích: “Việc đưa tin không trung thực quy định tại Nghị định 159/3013/NĐ-CP chưa rõ”, trong khi ông Đặng Thanh Sơn - Tổ trưởng Tổ triển khai đề án về xử lý vi phạm hành chính thì cho rằng: “Từ 130 nghị định bây giờ Chính phủ rút xuống còn 50 nghị định. Số lượng hành vi quy định trong mỗi lĩnh vực trong đó có báo chí lên đến mấy trăm ngàn hành vi cho nên có thể có sự trùng lặp, quy định ở lĩnh vực này và nó có thể nằm ở lĩnh vực khác là có thể xảy ra”. Ông Sơn cũng dẫn ra điều 52 của luật Xử lý vi phạm hành chính về nguyên tắc xác định quyền xử phạt hành chính: “Trong trường hợp có nhiều cơ quan cùng có thẩm quyền xử phạt thì cơ quan nào thụ lý đầu tiên, cơ quan đó có quyền xử phạt”. Có lẽ, những người trực tiếp ra quyết định xử phạt sẽ còn nghĩ ra nhiều cách giải thích mà không ai có thể khiếu nại được, kiểu như: "Chúng tôi đã áp dụng đúng quy định”.
Theo chúng tôi, đã phát hiện ra mâu thuẫn, chồng chéo là buộc phải sửa đổi cho đảm bảo tính thống nhất của văn bản pháp luật. Không thể lấy lý do rút số lượng nghị định từ 130 xuống 50 hay do có quá nhiều hành vi để buộc các đối tượng điều chỉnh của các quy định này phải chịu đựng sự mâu thuẫn, chồng chéo, giải thích tùy tiện của quan chức nhà nước.
Ngoài ra, sự giải thích của các chuyên gia Bộ Tư pháp được trích dẫn ở trên cũng chưa đúng với tinh thần của chính các nghị định liên quan. Theo chúng tôi, nguyên tắc “trong trường hợp có nhiều cơ quan cùng có thẩm quyền xử phạt thì cơ quan nào thụ lý đầu tiên, cơ quan đó có quyền xử phạt” được ông Sơn trích dẫn cũng không đúng hoàn cảnh bởi lẽ, trường hợp có nhiều cơ quan cùng có thẩm quyền xử phạt nêu tại điều 52 luật Xử lý vi phạm hành chính chỉ áp dụng đối với một vi phạm hành chính được quy định tại một nghị định cụ thể chứ không phải nguyên tắc này được đưa ra để giải quyết cho sự mâu thuẫn, chồng chéo giữa các văn bản quy phạm pháp luật (nghị định) khác nhau.
- Luật sư Nguyễn Đức Chánh (Đoàn luật sư TP.HCM): Không có quy định nào về việc “nhanh chân” thì được xử
Ý kiến của ông Sơn cho thấy sự “bất lực” và là giải pháp tình thế để tránh việc vi phạm nguyên tắc xử phạt hành chính là: “Một hành vi vi phạm hành chính chỉ bị xử phạt một lần”.
Trong khi đó không có quy định nào về việc cơ quan nào “nhanh chân hơn” thì được xử phạt, còn cơ quan nào “chậm chân hơn” thì không có quyền, dù đó là cơ quan chuyên môn như Bộ Thông tin - Truyền thông.
- Luật sư Phạm Công Út (Đoàn luật sư TP.HCM): Giật mình vì sự tùy tiện giải thích pháp luật
Nghe trả lời phỏng vấn trước báo giới của ông Đặng Thanh Sơn mà không khỏi giật mình vì sự tùy tiện trong cách giải thích pháp luật. Pháp luật vốn là một thể thống nhất điều chỉnh các quan hệ xã hội, tính hiệu lực của pháp luật được định theo thứ tự giá trị văn bản pháp luật, thời điểm ban hành pháp luật…
Cơ quan có thẩm quyền ban hành văn bản quy phạm pháp luật phải có trách nhiệm rà soát tính hiệu lực của các văn bản pháp luật đã được ban hành trước đó để tránh sự chồng chéo, giẫm chân lên nhau như một đội quân hỗn loạn. Do đó, sự khiếm khuyết của các văn bản quy định cho phép các cơ quan độc lập nhau lại được quyền cùng "trảm" báo chí theo mức phạt của mình có khác nào một cảnh chợ vỡ mà lẽ ra, nếu có trách nhiệm hơn thì phải tạm dừng việc xử phạt vô tội vạ và nhanh chóng sửa chữa hoặc bãi bỏ những quy định chồng chéo của các văn bản này.
4. Báo Pháp luật thành phố Hồ Chí Minh có bài Trộm cắp, con nghiện: Xử lý sao lúc giao thời?. Bài báo phản ánh: Từ 1-1-2014, TAND cấp huyện có nhiệm vụ đưa người trộm cắp, đánh bạc, nghiện ma túy... mà không phải là tội phạm vào trường giáo dưỡng, cơ sở giáo dục, chữa bệnh. Song đến giờ các tòa vẫn chưa biết thực hiện thế nào.
“Phường nào cũng có những đám côn đồ nghiện ma túy, đánh bạc, ăn cắp vặt... quậy phá xóm làng. Trước đây, UBND cấp huyện, tỉnh được xử lý tụi này. Nay luật mới chỉ cho phép TAND cấp huyện làm nhưng tôi chưa thấy họ động đậy gì!”. “Chỗ tôi có bốn đứa 16 tuổi thường xuyên gây sự, đánh nhau, bà con kêu dữ lắm. Tôi vừa mới gửi hồ sơ đề nghị UBND quận đưa đi giáo dục bắt buộc nhưng quận bảo phải chuyển qua tòa...”... Rất nhiều phường tại TP.HCM đã bày tỏ nỗi lo lắng khi nhiều nội dung của Luật Xử lý vi phạm hành chính (XLVPHC) lẽ ra phải thực hiện từ ngày 1-1-2014 mà đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu.
Luật XLVPHC quy định bốn biện pháp xử lý hành chính là: Giáo dục tại xã, phường, thị trấn; đưa vào trường giáo dưỡng; đưa vào cơ sở giáo dục bắt buộc; đưa vào cơ sở cai nghiện bắt buộc.
Biện pháp một áp dụng với những người từ đủ 12 đến dưới 16 tuổi có hành vi phạm tội, người từ đủ 14 đến dưới 18 tuổi hai lần trở lên trong sáu tháng có hành vi trộm cắp, lừa đảo, đánh bạc, gây rối trật tự công cộng mà chưa đến mức xử hình sự; người nghiện ma túy từ đủ 18 tuổi trở lên có nơi cư trú ổn định… Với biện pháp này thì chủ tịch UBND cấp xã vẫn ra quyết định như lâu nay.
Ba biện pháp còn lại cũng dành cho những trường hợp vi phạm trên nhưng có mức độ nặng hơn hoặc đã được áp dụng tại xã nhưng tái phạm, hoặc không có nơi cư trú ổn định. Thời gian thực hiện từ sáu đến 24 tháng. Song thay vì chủ tịch UBND cấp huyện và tỉnh ra quyết định như trước đây thì kể từ ngày 1-1-2014, việc này được chuyển giao cho TAND cấp huyện.
UBTVQH sẽ ban hành pháp lệnh trình tự, thủ tục đưa sang tòa án quyết định việc áp dụng biện pháp XLHC. Tuy nhiên, theo thông tin từ Bộ Tư pháp thì có thể phải đến tháng 4-2014 mới có pháp lệnh để các địa phương thực hiện (!). Bà Nguyễn Thị Kim Thoa, Vụ trưởng Vụ Pháp luật hình sự-hành chính (Bộ Tư pháp), cho hay: “Theo kế hoạch thì phải đến tháng 2-2014 UBTVQH mới họp thảo luận, cho ý kiến và nếu may mắn được thông qua ngay thì ít nhất sau 45 ngày mới có hiệu lực. Với dự trù như vậy thì sớm nhất cũng phải tới tháng 4 pháp lệnh mới có hiệu lực”.
Đây là băn khoăn của Thiếu tướng Phan Anh Minh, Phó Giám đốc Công an TP.HCM, khi từ đây mọi người phải sống cùng với những đối tượng tệ nạn do chúng chưa bị cách ly.
Tại hội nghị triển khai nhiệm vụ trọng tâm năm 2014 vào đầu tháng 12-2013, Thiếu tướng Phan Anh Minh lưu ý: “Từ ngày 1-7-2013 thì Luật XLVPHC có hiệu lực. Luật có quy định chuyển thẩm quyền xem xét, quyết định áp dụng các biện pháp XLHC, trong đó có việc đưa vào trường giáo dưỡng, cơ sở giáo dục bắt buộc, cơ sở cai nghiện bắt buộc từ chủ tịch UBND sang TAND, từ thủ tục hành chính sang thủ tục tư pháp. Song đến thời điểm này vẫn chưa có các văn bản cụ thể để thi hành. “Do kẽ hở của quy định nên bản thân người dân phải đề cao cảnh giác bảo vệ mình” - Thiếu tướng Phan Anh Minh dặn dò.
Tại buổi họp báo chiều 20-12-2013, Đại tá Lê Anh Tuấn - Chánh Văn phòng Công an TP.HCM lo lắng nguy cơ phát sinh tội phạm từ các con nghiện đang ở ngoài xã hội. Đại tá Lê Anh Tuấn dẫn chứng có một số vụ án mạng hoặc các trường hợp ngang nhiên xông vào nhà bắt cóc trẻ em… xảy ra tại TP do đối tượng sử dụng ma túy bị loạn thần.
Một đội trưởng đội CSĐT tội phạm về ma túy chia sẻ kinh nghiệm: Các con nghiện thường dễ trở thành kẻ phạm tội và kẻ phạm tội thường sử dụng ma túy. Trong quá trình theo dõi, quản lý địa bàn, công an sẽ nhanh chóng bắt con nghiện đưa đi cai nghiện một thời gian khi thấy có dấu hiệu có thể phạm tội. Cạnh đó, nếu đối tượng tội phạm chuyên nghiệp mà quá tinh ranh thì công an có thể thông qua các biện pháp kiểm tra hành chính, kiểm tra ma túy và đưa đối tượng đi cai nghiện để phòng ngừa chúng thực hiện hành vi phạm tội. “Tôi chưa hình dung được tới đây việc xử lý các đối tượng này sẽ ra sao” - ông nói.
Ông Hà Phước Tài, Phó Giám đốc Sở Tư pháp TP.HCM, nêu ý kiến: “Năm 2013 có nhiều nhân tố tác động làm gia tăng tội phạm nhưng TP.HCM đã nỗ lực kiềm chế, làm giảm một số loại tội phạm. Trong đó, có vai trò của Luật XLVPHC và hệ thống pháp luật về XLHC làm cơ sở cho việc xử lý các hành vi vi phạm chưa đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự. Đây cũng là một trong những công cụ quan trọng góp phần đẩy mạnh công tác phòng ngừa xã hội, đấu tranh với các hành vi vi phạm trong lĩnh vực an ninh trật tự, an toàn xã hội, ngăn ngừa hành vi vi phạm hình sự. Nay chưa có hướng dẫn của cơ quan có thẩm quyền về trình tự, thủ tục để tòa án thực hiện các biện pháp XLHC thì sẽ là khó khăn, thách thức lớn đối với địa phương”.
Phó Giám đốc Sở Tư pháp TP.HCM Hà Phước Tài cho biết: Ngày 26-12, trong công văn gửi Bộ Tư pháp, Sở Tư pháp TP.HCM đã kiến nghị Bộ Tư pháp phối hợp với các cơ quan liên quan tham mưu giúp UBTVQH sớm ban hành quy định về trình tự, thủ tục để TAND quyết định áp dụng các biện pháp XLHC theo thẩm quyền. Trường hợp đến ngày 1-1-2014 mà chưa ban hành kịp văn bản quy định về vấn đề trên hoặc đã ban hành nhưng chưa có hiệu lực thì hướng dẫn địa phương việc áp dụng biện pháp XLHC trong giai đoạn giao thời.
Bà Nguyễn Thị Kim Thoa, Vụ trưởng Vụ Pháp luật hình sự-hành chính, chia sẻ: “Bộ Tư pháp có nhận được văn bản của TAND Tối cao kiến nghị UBTVQH cho ý kiến về việc tiếp tục áp dụng quy định hiện hành để xử lý vấn đề này”.