Điểm tin báo chí sáng ngày 16 tháng 7 nam 2013

16/07/2013
Trong ngày 15/7 và đầu giờ sáng ngày 16/7/2013, một số báo đã có bài phản ánh những thông tin liên quan đến công tác tư pháp như sau:
 

I- THÔNG TIN LIÊN QUAN ĐẾN CÔNG TÁC TƯ PHÁP

1. Báo Thanh niên Online có bài Khởi tố nguyên chi cục trưởng thi hành án ở Trà Vinh. Bài báo phản ánh: Ngày 15.7, Cơ quan điều tra Viện KSND tối cao tống đạt quyết định khởi tố đối với ông Trần Văn Bằng (44 tuổi, nguyên chấp hành viên, nguyên Chi cục trưởng Chi cục Thi hành án dân sự H.Tiểu Cần, Trà Vinh) về hành vi lợi dụng chức vụ quyền hạn gây ảnh hưởng với người khác để trục lợi. Ông Bằng được tại ngoại và bị áp dụng lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú để phục vụ cho công tác điều tra.

Thông tin ban đầu cho biết, ông Bằng bị Cơ quan điều tra Viện KSND tối cao tình nghi trong năm 2011 và 2012 đã lợi dụng quyền chức để chỉ đạo, gây ảnh hưởng với cấp dưới trong khi thi hành án dân sự, qua đó nhận một số quà biếu của người được thi hành án.

            2. Báo Đầu tư chứng khoán có bài Nguy cơ hàng vạn hợp đồng thế chấp của ngân hàng vô hiệu. Bài báo phản ánh: Hiệp hội Ngân hàng Việt Nam (VNBA) vừa có văn bản kiến nghị gửi TAND Tối cao và Viện KSND Tối cao đề nghị xem xét lại bản án theo thủ tục giám đốc thẩm và tạm đình chỉ thi hành án trong tranh chấp giữa Eximbank và khách hàng.

Bản án này có gì đáng chú ý để VNBA phải lên tiếng cho hội viên của mình? Được biết, vào cuối năm 2012, TAND huyện Củ Chi có bản án sơ thẩm và sau đó đầu năm 2013, TAND TP. HCM có bản án phúc thẩm tuyên hủy 2 hợp đồng thế chấp mà Eximbank đã ký với bà Nguyễn Thị Hồng Tươi (bên thứ 3) để bảo đảm nợ cho Công ty sản xuất thương mại cao su Thành Công. Hợp đồng thế chấp bị hủy vì cơ quan xét xử cho rằng, bản chất là hợp đồng bảo lãnh chứ không phải hợp đồng thế chấp. Vấn đề chưa rõ ràng ở chỗ khi Ngân hàng cho vay, khách hàng nhờ bên thứ 3 đưa tài sản vào để bảo đảm nghĩa vụ dân sự, hợp đồng giữa bên thứ 3 này và Ngân hàng là hợp đồng gì, hợp đồng bảo lãnh hay hợp đồng thế chấp?

Trước đây, nhiều ngân hàng đã từng lên tiếng về vấn đề này khi TAND TP. Quảng Ngãi từng tuyên hủy hợp đồng thế chấp của bên thứ ba ký với ngân hàng để đảm bảo nghĩa vụ thanh toán cho người vay tiền. Một trong những nhận định của HĐXX là hình thức hợp đồng không đúng, ngân hàng phải ký hợp đồng bảo lãnh thế chấp chứ không phải hợp đồng thế chấp.

Vào tháng 5/2012, trong một vụ việc có tính chất tương tự, TAND Tối cao tại Đà Nẵng đã tuyên hủy bản án sơ thẩm. Trước đó, HĐXX sơ thẩm đã coi Hợp đồng thế chấp của bên thứ 3 là hợp đồng bảo lãnh và tuyên hợp đồng thế chấp vô hiệu. Tuy nhiên, HĐXX Tòa phúc thẩm cho rằng, xét về nội dung, bên thứ ba là người có tài sản và tự nguyện thỏa thuận, cam kết rõ đồng ý thế chấp tài sản là quyền sử dụng đất để đảm bảo nghĩa vụ thanh toán cho bên vay vốn.

Như vậy, bên thứ ba đã thể hiện rõ ý chí đồng ý dùng tài sản là quyền sử dụng đất của mình để bảo lãnh nhằm đảm bảo cho khoản vay của DN tại ngân hàng đã được lập thành văn bản và ba bên cùng ký trước công chứng Nhà nước. Do đó, án sơ thẩm xử tuyên bố vô hiệu đối với hợp đồng thế chấp là không đúng pháp luật.

Như vậy, với cách hiểu và giải thích luật không thống nhất của cơ quan xét xử, các khoản vay có tài sản đảm bảo có thể trở thành các khoản vay không có tài sản đảm bảo, trong khi có tới 80% hợp đồng tín dụng của ngân hàng đang được đảm bảo bằng biện pháp thế chấp, cầm cố. Điều này khiến giới ngân hàng đứng trước nguy cơ khách hàng phủi tay trách nhiệm.

Để thống nhất cách hiểu và áp dụng, Ủy ban Thường vụ Quốc hội nên thực hiện chức năng giải thích luật bằng cách có văn bản hướng dẫn rõ ràng Bộ luật Dân sự 2005 để cơ quan tư pháp thực hiện thống nhất. Đồng thời, TAND Tối cao cần nghiên cứu các vấn đề pháp lý quy định về thế chấp, bảo lãnh để hiểu đúng nội dung của Bộ luật Dân sự 2005 và những khác biệt với Bộ luật Dân sự 1995, trên cơ sở đó có hướng dẫn xét xử với các tòa án địa phương.        

3. Báo Quân đội nhân dân có bài Những hệ lụy đau thương do chơi hụi. Bài báo phản ánh: Theo Nghị định 144/2006/NĐ-CP, chơi hụi chính thức được pháp luật thừa nhận và bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người chơi. Thế nhưng sau đó những cuộc lừa hụi quy mô lớn vẫn liên tiếp xảy ra tại nhiều tỉnh, thành phố, đẩy bao nhiêu gia đình vào cảnh khốn cùng, cho thấy còn nhiều bất cập giữa những quy định trên giấy và hành động trên thực tế.

Thực tế cho thấy nhiều người tham gia chơi hụi, nhất là chơi hụi có lãi thường xuyên phải đối mặt với rủi ro, nhưng họ không hề biết và không quan tâm Nhà nước có quy định về vấn đề này hay không. Vì vậy, khi quyền và lợi ích hợp pháp bị xâm phạm, họ tìm đến các cơ quan chức năng thì đã hết thời hiệu khởi kiện, hoặc là không đủ bằng chứng để thụ lý giải quyết.

Luật sư Nguyễn Khánh Toàn, Văn phòng Luật sư Nguyễn Khánh Toàn và các cộng sự, Hội luật sư TP Hà Nội cho rằng, một số quy định của pháp luật về hụi, họ hiện nay chưa phù hợp với thực tế cuộc sống. Chẳng hạn, theo Khoản 3 Điều 470 Bộ luật Dân sự 2005 và Khoản 2 Điều 2 Nghị định 144 thì Nhà nước nghiêm cấm tổ chức hụi để cho vay nặng lãi mà không cấm vay nặng lãi, tạo ra một số sơ hở có thể trục lợi. Ví dụ, các hụi viên thường bỏ lãi rất cao để hốt hụi, sau đó bỏ không đóng. Nếu có tranh chấp tại tòa thì họ lại có lợi khi tòa tính lại mức lãi suất theo quy định của pháp luật. Mặt khác, các quy định về quản lý Nhà nước đối với chơi hụi hiện nay rất thiếu. Thực tế, một người có thể lập nhiều dây hụi chồng chéo nhau mà chủ hụi không có sự ràng buộc nào với Nhà nước. Do đó vỡ hụi thường có phản ứng dây chuyền, gây tác động xấu đến kinh tế xã hội, nhiều người lợi dụng để lạm dụng hoặc lừa đảo chiếm đoạt tài sản của người khác. Nhiều chủ hụi tuyên bố vỡ hụi, thực chất là chiếm dụng vốn nhưng cơ quan điều tra lại không thể truy cứu trách nhiệm hình sự mà chỉ xem đó là giao dịch dân sự vì chủ hụi và hụi viên chỉ thỏa thuận bằng miệng, khi xảy ra bể hụi lại không có giấy tờ, biên lai chứng minh, trong khi chủ hụi không bỏ trốn và luôn hứa sẽ trả nợ.

Từ những vấn đề nêu trên, chúng tôi cho rằng các văn bản quy phạm pháp luật cần có quy định cụ thể hơn về những trường hợp nào thì thỏa thuận tham gia hụi phải bằng văn bản, trường hợp nào phải công chứng, chứng thực. Đồng thời, quy định phải có ít nhất hai sổ hụi: Một sổ chính do chủ hụi lập và giữ, một sổ hụi luân phiên giao cho hụi viên được hốt hụi giữ để hạn chế được chủ hụi lập ra các hụi ma hay hủy sổ hụi. Cùng với đó là khi hụi viên góp hụi từ bao nhiêu trở lên thì chủ hụi phải có biên lai chứng nhận. Trong quá trình giao dịch, nếu các bên làm trái với quy định này tức là từ bỏ sự bảo vệ quyền lợi của mình; các cơ quan bảo vệ pháp luật có căn cứ để bác yêu cầu giải quyết việc tranh chấp do không có bằng chứng, như vậy sẽ làm cho công tác giải quyết án hụi đỡ phức tạp hơn.

Về lâu dài, để chơi hụi thực sự trở thành một hình thức tín dụng tương trợ gọn nhẹ trong nhân dân, các nhà làm luật cần nghiên cứu các quy định phù hợp với thực tiễn cuộc sống, quy luật khách quan và có chế tài nghiêm minh, từ đó có lộ trình hoàn thiện pháp luật một cách khoa học và bền vững, tránh tư tưởng nóng vội “sai đâu sửa đấy” tạo nên nhiều mảnh chắp vá của pháp luật. Đồng thời, mỗi người dân cần người tự trang bị kiến thức cho mình để chơi hụi thực sự mang lại lợi ích, không có rủi ro.

4. Báo Pháp luật thành phố Hồ Chí Minh có bài “Giấy khai sinh là cơ sở pháp lý…”. Bài báo phản ánh: Phía PVF đã làm đơn kiện ban tổ chức giải U-13 toàn quốc lên tòa án tỉnh Khánh Hòa (địa phương diễn ra giải) xung quanh việc ban tổ chức loại đội bóng U-13 VPF có cầu thủ Nguyễn Hồng Sơn bị lố tuổi (sinh năm 1999).

Việc “phát hiện” ra Nguyễn Hồng Sơn bị lố tuổi xuất phát từ một cuộc điện thoại của một phụ nữ sau này xưng là người của ban tổ chức gọi vào máy mẹ của cầu thủ Hồng Sơn là chị Hoàng Thị Tuyến và chị Tuyến nói Sơn sinh năm 1999. Từ cuộc điện thoại này, ban tổ chức đã căn cứ để loại đội U-13 VPF khỏi giải mà bất cần đến những giấy tờ pháp lý như khai sinh, học bạ và cả passport của em Nguyễn Hồng Sơn.

Trao đổi với chúng tôi vào sáng hôm qua, ông Nguyễn Văn Vũ, Trưởng phòng Hộ tịch - Quốc tịch, Sở Tư pháp TP.HCM, nói: “Tôi không bình luận về cuộc điện thoại của ai cả mà tôi chỉ khẳng định mọi giấy tờ liên quan đến pháp lý về ngày sinh tháng đẻ của một công dân được căn cứ trên một giấy tờ duy nhất là giấy khai sinh. Từ học bạ, chứng minh thư, hộ khẩu và hộ chiếu đều phải căn cứ trên ngày sinh của giấy khai sinh. Giấy khai sinh là chứng cứ pháp lý duy nhất chứng thực ngày sinh tháng đẻ của một người”.

Cũng cần nhấn mạnh giấy khai sinh của cầu thủ Nguyễn Hồng Sơn mà chúng tôi được cung cấp, phía dưới dòng chữ lớn giấy khai sinh có đóng mộc đỏ “đăng ký quá hạn”. Đây thực chất là một thực trạng của trẻ em sinh ra ở những vùng quê hẻo lánh, nhiều khi sau khi được sinh ra một thời gian khá lâu rồi mới làm giấy khai sinh. Khác với ở những thành phố lớn, khi một em bé chào đời, sau khi xuất viện thì hầu hết cha mẹ đều làm thủ tục khai sinh cho các em.

Vấn đề ở đây các giấy tờ liên quan của Nguyễn Hồng Sơn đã rành rành ngày sinh 24-10-2000 mà ban tổ chức giải đấu lại bỏ qua những giấy tờ pháp lý mà vội vã xử qua một cú điện thoại ghi âm cuộc trao đổi với mẹ cầu thủ Nguyễn Hồng Sơn làm chứng cứ thì e rằng quá vội vàng. Điều này dẫn đến tổn hại danh dự của một thiếu niên, một tập thể và trên hết là một đơn vị đào tạo trẻ nhiệt tình và hiếm hoi như PVF.

5. Trang Giadinh.net.vn có bài Muốn vào nhà, luật cũng phải… gõ cửa. Bài báo phản ánh: Tuần vừa qua dư luận “nóng rẫy” với các quy định “cộng điểm thi đại học cho Bà mẹ Việt Nam anh hùng” và phòng, chống bạo lực gia đình.

Với Thông tư 24 sửa đổi của Bộ GD&ĐT có thể “thông cảm” được bởi nó còn ràng buộc với các chính sách tương đương liên quan đến đãi ngộ người có công, nhưng với dự thảo nghị định của Bộ Công an thì khác.

Ít có văn bản dưới luật nào được báo chí “chăm sóc” đặc biệt như dự thảo Nghị định về “quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội; phòng, chống tệ nạn xã hội; phòng cháy và chữa cháy; phòng, chống bạo lực gia đình” mà Bộ Công an đang lấy ý kiến. Đầu tháng 6/2013, khi dự thảo này được công bố, dư luận được một phen xôn xao với các quy định xử phạt khá “thú vị” liên quan đến cái áo lót, chuyện nói tục, uống rượu, hay mại dâm đồi trụy… Sức ép lớn đến nỗi, Cổng thông tin điện tử của Bộ Công an sau đó phải đăng thông cáo về việc tạm gỡ dự thảo để “sau khi hoàn thiện việc bổ sung chỉnh lý, sẽ tiếp tục đăng tải để lấy ý kiến đóng góp rộng rãi của nhân dân”.

Một tháng sau, dự thảo lần 3 của nghị định này lại được đưa lên mạng. Hầu hết các quy định gây sốt liên quan đến trật tự, an toàn xã hội, phòng chống tệ nạn đã được bỏ hoặc chỉnh sửa. Về cơ bản, đã “ổn” hơn rất nhiều. Thế nhưng, các quy định trong Mục 4 – Phòng, chống bạo lực gia đình một lần nữa lại khiến dự thảo của Bộ Công an “nóng rẫy”. Những chuyện rất “thâm cung bí sử” như thành viên trong gia đình chì chiết nhau, kiểm soát tài chính, không cho ăn, không cho mặc, cấm xem truyền hình, đuổi khỏi nhà… được nêu đầy đủ trong dự thảo với các mức phạt từ vài trăm nghìn đồng đến tiền triệu. Các chế tài này được minh họa bằng hình ảnh vợ lục ví chồng, bố cấm con xem ti vi, vợ cấm cửa khi chồng nhậu về muộn…

Cụ thể, dự thảo đề xuất phạt tiền từ trên 1,5 triệu đồng đến 2 triệu đồng với hành vi bắt thành viên trong gia đình nhịn ăn, nhịn uống, bắt chịu rét, mặc rách…; phạt từ 1 triệu đồng đến 1,5 triệu đồng với hành vi lăng mạ, chửi bới, chì chiết thành viên gia đình; không cho đọc sách, báo, nghe, xem chương trình phát thanh, truyền hình hoặc tiếp cận với thông tin đại chúng hàng ngày, cũng bị phạt tới 300.000 đồng…

Dĩ nhiên, không thể phủ nhận, ngoài những quy định gây tranh cãi này thì dự thảo cũng cho thấy sự quan tâm lớn đối với vấn đề phòng, chống bạo lực trong gia đình thông qua các điều khoản về hành vi xâm hại sức khỏe, nghĩa vụ chăm sóc, cưỡng ép kết hôn, báo tin, ngăn chặn bạo lực tình dục... Dù vậy, tính khả thi của nhiều quy định nêu trên đang được đặt một dấu hỏi lớn.

II- THÔNG TIN KHÁC

1. Báo Pháp luật thành phố Hồ Chí Minh có bài Không ai dám xác nhận tình trạng nhà. Bài báo phản ánh: Người muốn vay gói 30.000 tỉ đồng phải cam kết chưa có căn nhà nào. Giấy cam kết kiểu này địa phương và cơ quan công tác không dám chứng.

Với người thu nhập thấp, cán bộ, công chức, viên chức, gói 30.000 tỉ đồng cho vay hỗ trợ nhà ở theo Nghị quyết 02 của Chính phủ được xem là cơ hội tốt để họ hiện thực hóa giấc mơ “an cư lạc nghiệp”. Thế nhưng khi vừa chạm tay vào “cánh cửa” này, không ít người đã bị dội vì vướng thủ tục quá khó khăn: Xác nhận tình trạng nhà tại UBND phường/xã hoặc cơ quan làm việc.

Anh Nguyễn Phúc Thanh, nhân viên một công ty TNHH tại TP.HCM, cùng vợ con thuê nhà trọ tại quận Gò Vấp đã bảy năm nay. Khi nghe thông tin về gói 30.000 tỉ đồng hỗ trợ người thu nhập thấp mua nhà, vợ chồng anh Thanh mừng như bắt được vàng. Liên hệ một trong các ngân hàng cho vay, anh Thanh được phát tờ đơn cam kết hiện chưa có căn nhà nào với yêu cầu phải có sự xác nhận của UBND phường nơi có hộ khẩu thường trú hoặc KT3.

Làm xong bản cam kết, anh Thanh tìm đến phường X., quận Gò Vấp để xin xác nhận thì lập tức bị từ chối, lý do là “phường có biết gì đâu mà xác nhận?”. Năn nỉ thuyết phục mãi không được, anh đành ra về trong thất vọng não nề.

Chị Hoàng Ngọc Bích, viên chức của một sở rất đông nhân sự tại TP, lâu nay luôn trông chờ vào chương trình nhà ở xã hội do Sở Xây dựng TP triển khai. Nhưng giờ đây chị đành ngậm ngùi gác lại giấc mơ thuê mua nhà của mình. Chị Bích cho hay: Trong hồ sơ thuê mua nhà, quan trọng nhất là đơn cam kết chưa từng sở hữu căn nhà nào; chưa từng hưởng chính sách nhà ở nào của Nhà nước và phải được thủ trưởng cơ quan hoặc UBND phường nơi có hộ khẩu thường trú xác nhận.

“Tôi bỏ cuộc vì chắc chắn không thể nào đáp ứng được yêu cầu trên. Sở của tôi có hàng ngàn nhân viên, thậm chí nhiều người không biết mặt nhau. Lãnh đạo cơ quan không chịu xác nhận tôi chưa có nhà, chưa từng hưởng chính sách hỗ trợ vì họ không thể xác minh được. UBND phường cũng nói không quản lý việc này thì làm sao dám xác nhận?” - chị Bích thở dài.

Theo tìm hiểu, vẫn có một số trường hợp xác nhận được mẫu đơn này. Anh N., lãnh đạo một phòng của một sở tại TP, cho hay trường hợp của anh hoàn toàn nhờ vào may mắn và sự tin tưởng của phường. “Lúc đầu cán bộ phường không chịu chứng. May quá, tình cờ anh lãnh đạo mới về là bạn học chung, sau khi tay bắt mặt mừng thăm hỏi, có lẽ do cũng nể mình nên xác nhận ngay” - anh N. kể.

Một cán bộ có tên trong danh sách 225 người được thuê mua căn hộ nhà ở xã hội của TP cho hay anh cũng dễ dàng có được xác nhận của xã. Lý do là “trước khi chuyển qua sở, tôi làm việc gần chục năm tại xã! Nhà ba mẹ tôi kế bên UBND xã, hộ khẩu cũng còn ở xã, lãnh đạo xã thì anh em xưa nay biết nhau quá rõ nên tôi đưa đơn là chứng liền. Nếu không quen biết thì ai dám chứng” - anh thành thật cho biết.

Ở đây, nếu trách cơ quan chủ quản hoặc UBND phường/xã không chịu giúp đỡ dân là không đúng, bởi họ không đủ cơ sở để xác nhận. Nếu xác nhận sai, họ phải chịu trách nhiệm. Trong khi đó, số người được địa phương quản lý đến “chân tơ kẽ tóc” hay quen biết như hai trường hợp trên chỉ là thiểu số. Vì thế, đa số người dân đang gặp khó khăn khi thực hiện thủ tục này.

Thực trạng trên đã được Ngân hàng Nhà nước (NHNN) Chi nhánh TP.HCM báo cáo trong văn bản gửi UBND TP. Theo đó, vướng mắc lớn nhất các ngân hàng gặp phải khi giải ngân gói tín dụng 30.000 tỉ đồng là việc xác nhận về thực trạng nhà ở theo quy định tại Thông tư 07/2013 của Bộ Xây dựng. “Trong thực tế, cơ quan công tác và UBND xã/phường không quản lý thực trạng nhà ở của các đối tượng đi vay. Do đó, thủ trưởng cơ quan hoặc UBND xã/phường không đồng ý xác nhận về thực trạng nhà ở cho những người này theo yêu cầu” - báo cáo nêu rõ. NHNN Chi nhánh TP.HCM cũng đã có văn bản đề nghị Bộ Xây dựng điều chỉnh mẫu biểu này để gói tín dụng 30.000 tỉ đồng được người dân tiếp cận dễ dàng hơn.

2. Báo Điện tử Chính phủ đưa tin Không dùng nguồn tăng thu ngân sách mua xe công. Bài báo đưa tin: Bộ Tài chính đã có công văn gửi các bộ, cơ quan ngang bộ, cơ quan thuộc Chính phủ, các cơ quan khác ở Trung ương và UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương hướng dẫn mua sắm tài sản công.

Theo đó, đối với trường hợp kinh phí mua xe ô tô đã bố trí trong dự toán chi ngân sách Nhà nước năm 2013, Bộ trưởng, Thủ trưởng các cơ quan Trung ương, Chủ tịch UBND cấp tỉnh xem xét, quyết định việc cắt giảm hoặc lùi thời gian mua sắm đối với những trường hợp chưa thực sự cấp thiết theo đúng chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ tại Chỉ thị số 09/CT-TTg về việc tăng cường chỉ đạo điều hành thực hiện nhiệm vụ tài chính-ngân sách Nhà nước năm 2013.

Trường hợp thực sự cấp thiết, việc mua sắm phải đảm bảo các nguyên tắc: sử dụng dự toán chi ngân sách Nhà nước năm 2013 còn lại, sau khi đã tiết kiệm thêm 10% chi thường xuyên. Việc mua sắm tài sản phải theo đúng tiêu chuẩn, định mức và chế độ hiện hành; không bổ sung nguồn kinh phí ngoài dự toán, kể cả nguồn tăng thu ngân sách để mua sắm trang thiết bị, xe ô tô.

Trình tự, thủ tục mua sắm tài sản phải đảm bảo thực hiện theo quy định của pháp luật về quản lý, sử dụng ngân sách Nhà nước; đảm bảo tiết kiệm, hiệu quả. Tài sản sau khi mua sắm phải hạch toán, báo cáo và quản lý, sử dụng theo đúng quy định của pháp luật về quản lý, sử dụng tài sản Nhà nước.

Bộ trưởng, Thủ trưởng các cơ quan Trung ương, Chủ tịch UBND cấp tỉnh quyết định việc mua sắm theo thẩm quyền và chịu trách nhiệm về quyết định của mình.

Trước đó, ngày 24/5/2013, Thủ tướng Chính phủ đã ký ban hành Chỉ thị số 09/CT-TTg về việc tăng cường chỉ đạo điều hành thực hiện nhiệm vụ tài chính-ngân sách Nhà nước năm 2013.

Thủ tướng Chính phủ yêu cầu thực hiện tiết kiệm thêm 10% dự toán chi thường xuyên còn lại của những tháng cuối năm (không bao gồm các khoản: chi tiền lương, phụ cấp theo lương, các khoản chi cho con người theo chế độ; tiết kiệm 10% chi thường xuyên để tạo nguồn cải cách tiền lương theo dự toán đầu năm và tiết kiệm 10% chi thường xuyên tăng thêm đang giữ lại ở các cấp ngân sách).

Bên cạnh đó, cắt giảm hoặc lùi thời gian thực hiện các nhiệm vụ chi chưa thực sự cấp thiết, các khoản chi mua sắm trang thiết bị, xe ô tô; hạn chế tối đa tổ chức hội nghị, hội thảo quốc gia, lễ khởi công, khánh thành, công bố quyết định; tiết kiệm tối thiểu 20% chi phí điện, nước, điện thoại, văn phòng phẩm, xăng dầu; tiết kiệm tối thiểu 30% dự toán kinh phí đã phân bổ cho nhiệm vụ chi tổ chức lễ hội, tiếp khách, hội nghị, hội thảo, đi công tác trong và ngoài nước…



File đính kèm